Quantcast
Channel: STENT Forum - All Forums
Viewing all articles
Browse latest Browse all 42

Yên Vũ - Mặc Hàm Nguyên Bảo

$
0
0
YÊN VŨ
Tác giả: Mặc Hàm Nguyên Bảo
Chuyển ngữ:Pussycat
Thể loại:Cổ đại, sủng.
Độ dài: 152chương + 1 phiên ngoại
 
Tuy lấy trả thù làm môtip nhưng giọng văn nhẹ nhàng, tháo mởhợp lí, không làm cho câu chuyện nặng nề, là trong vị ngọt có chút đắng. Nhưng nếu không có đắng, làm sao biết quý trọng ngọt? Là câu chuyện thích hợp dành cho những bạn hảo ngọt (không ngấy nhé), muốn xoa dịu tâm hồn. Truyện dài nhưng không ngán, thích hợp để rèn tính kiên nhẫn.


---------------
Chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện xưa về một nữ tử dùng tìnhcảm làm công cụ tiếp cận chân tướng thảm án diệt môn của năm xưa, là câu chuyện về một nam tử vì quá tự tin có thể nắm mọi thứ trong tay mà đánh mất trái tim.


Nàng là Diệp Yên Vũ – là con gái duy nhất may mắn còn sống củaDiệp thừa tướng, là người có thính lực đặc biệt thính nhạy trời sinh, là người mang trên vai gánh nặng của một trăm tám mươi bảy miệng người của Phủ  Thừa tướng. Duyên phận đã nối hay số mệnhtrêu ngươi, để cho nàng hôm ấy gặp được hắn – người có thể giúp nàng tiếp cận chân tướng của năm xưa. Lúc đầu tiếp cận hắn, dùng thính lực đặc biệt trợ giúp hắn, tất cả cũng chỉ là muốn thông qua hắn để tiếp cận kho hồ sơ lưu trữ của Hoàng thành ti để tìm kiếm đáp án cho thảm án diệt môn Diệp gia.


Hắn là Tuyên Thiệu – là công tử của Hoàng thành ti, là đại hồngnhân trước mặt hoàng thượng, và cũng là con trai duy nhất của Tuyên Văn Bỉnh – tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti – là nơi “vừa chịu trách nhiệm an nguy của hoàng đế, an toàn của hoàng cung, vừa giám thị quần thần thiên hạ.”. Hắn biết nàng cố ý tiếp cận mình là có mục đích riêng, nhưng lại không vạch trần nàng, lại từng bước từng bước vô ý để nàng đi vào con tim.


Cũng là câu chuyện về một nử tữ đáng thương yêu phải contrai của kẻ thù, là câu chuyện về một nam tử đáng thương yêu phải nữ tử đầu độc cha ruột mình.


Hắn biết nàng có nhiều điều che giấu, nhưng hắn tôn trọngnàng, tin tưởng nàng, dùng sự bao dung và tình yêu dệt thành lưới, chờ đợi ngày nàng sa lưới, ngày nàng có thể trải lòng cho hắn biết tất cả. Hắn chấp nhận đưa ra lời hứa “có bất kỳ phản đối cùng lực cản nào cũng không phải sợ, nàng ở bên cạnh ta, ta nhất định bảo vệ nàng chu toàn. Ta sẽ không giống như Phóng Ngưu Lang trong câu chuyện, không có sức phản kháng chút nào, mặc cho người ta tổn thương nàng.” Thứ hắn cần chỉ có một “Chỉ cần lòng của nàng ở cùng với ta.” Khi điều tra được thân thế thật của nàng, hắn cũng không hề đề phòng nàng, nghi ngại nàng, thứ hắn muốn chỉ là nàng cho hắn một ít thời gian và một cơ hội để hắn có thể làm sáng tỏ mọi việc, giải thích với nàng. Cuối cùng, điều hắn muốn, nàng cũng không cho được.


Nàng từng bước tiếp cận, dùng tình cảm làm công cụ nhưng lạichẳng ngờ rằng bản thân đã dần không còn kiểm soát được thứ công cụ ấy nữa. Nàng không phải gỗ đá, tình yêu của hắn, lòng thành của hắn, nàng đều thấy trong mắt, cất trong tim. Nhưng, sự thật rành rành, thì ra năm đó kêu người diệt toàn gia nàng không phải ai khác mà chính là cha của người nàng yêu nhất – Tuyên Văn Bỉnh. Nàng có thể làm thế nào đây? Buông bỏ thù hận, an lòng hiện tại? Nàng không làm được! Vậy thì tất cả cứ hóa tro tàn đi. Là nàng có lỗi với hắn.


Là câu chuyện cũ về một đôi nam nữ đáng thương yêu nhaunhưng lại dằn vặt nhau bởi thù hận rồi tự hủy hoại tình yêu của mình? Không không không, mô típ cũ nhưng lại không hề đi vào lối mòn, là câu chuyện về lòng bao dung và sự tha thứ, về sự lạc quan vào tương lai, về sức mạnh của tình yêu, tình thân. Cũng là câu chuyện về sự xoay vần của định mệnh, sự được – mất sau biến cố.


Nàng tự tay bỏ thuốc hạ độc cha hắn, là nàng phụ hắn, vậythì cứ để cái chết của nàng kết thúc mọi ân oán tình thù này đi. Nhưng, ông trời thương xót nàng, mở ra cho nàng một lối thoát, một hi vọng sống. Thì ra trong bụng nàng đã mang một tiểu sinh mệnh – là kết tinh cho của nàng và hắn. Hóa ra, chân tướng của sự việc năm xưa, cũng không đơn giản là thế. Kẻ thù giết cả nhà nàng hóa ra lại là trung thần lương tướng, cũng là ân nhân của cửu tộc Diệp gia nàng. Phu nhân của Tuyên Văn Bỉnh, mẫu thân của Tuyên Thiệu và cũng là người mẹ chồng vốn hết mực tin tưởng nàng, yêu thương nàng nhưng nàng lại làm bà thất vọng, tự tay đầu độc phu quân của bà. Vốn tưởng bà sẽ hận mình thấu xương, nhưng hóa ra, tình thân có thể bao dung tất thảy. Những việc đã làm, nàng không hối hận. Quá khứ đã qua, nàng sẽ không tự dằn vặt bản thân, dằn vặt hắn nữa. Nàng, chỉ là muốn vì tương lai mà bỏ ra tất cả sức lực để tất cả đều được hạnh phúc.


Hắn biết nàng là người hại cha mình nhưng lại vẫn không nỡnhẫn tâm với nàng, cũng không hề oán trách nàng. Hắn chấp nhận tha thứ nàng, bao dung nàng, mọi điều hắn làm cũng chỉ vì muốn nàng có nghị lực sống tiếp, không được từ bỏ đứa con của cả hai. Một mình hắn gánh cả gia đình, chống giữ Tuyên gia cũng không sao, chỉ cần nàng và con khỏe mạnh. Hắn của trước kia không quan tâm đến vinh hoa phú quý, quyền lực phù phiếm, nhưng hắn của hôm nay, sẵn sàng ẩn nhẫn, từng bước thâu tóm quyền lực, trở thành dưới một người mà trên vạn người, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ những người mà hắn muốn bảo vệ. “Trước đây bất quá là nghĩ người một nhà bình an hạnh phúc cùng với nhau là tốt rồi. Hôm nay ngay cả nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện, ngay cả người nhà cũng không che chở được, còn nhịn cái gì?”
------------------


Bỏ qua những mạch nước ngầm của cung đình tranh đấu, cuối cùng chỉ là câu chuyện về những người có tình lại về bên nhau. Gặp nhau, yêu nhau là duyên, nhưng để viết mối duyên, kéo dài thành phận, còn cần nhiều hơn tình yêu. Thật tốt, ta có thể gặp chàng - người nguyện vì ta mà bao dung tất cả. Thật tốt, ta có thể gặp nàng - người nguyện vì ta mà bỏ qua quá khứ. Thật may mắn, chúng ta gặp nhau. 

Viewing all articles
Browse latest Browse all 42

Trending Articles