Quantcast
Channel: STENT Forum - All Forums
Viewing all 42 articles
Browse latest View live

Yên Vũ - Mặc Hàm Nguyên Bảo

$
0
0
YÊN VŨ
Tác giả: Mặc Hàm Nguyên Bảo
Chuyển ngữ:Pussycat
Thể loại:Cổ đại, sủng.
Độ dài: 152chương + 1 phiên ngoại
 
Tuy lấy trả thù làm môtip nhưng giọng văn nhẹ nhàng, tháo mởhợp lí, không làm cho câu chuyện nặng nề, là trong vị ngọt có chút đắng. Nhưng nếu không có đắng, làm sao biết quý trọng ngọt? Là câu chuyện thích hợp dành cho những bạn hảo ngọt (không ngấy nhé), muốn xoa dịu tâm hồn. Truyện dài nhưng không ngán, thích hợp để rèn tính kiên nhẫn.


---------------
Chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện xưa về một nữ tử dùng tìnhcảm làm công cụ tiếp cận chân tướng thảm án diệt môn của năm xưa, là câu chuyện về một nam tử vì quá tự tin có thể nắm mọi thứ trong tay mà đánh mất trái tim.


Nàng là Diệp Yên Vũ – là con gái duy nhất may mắn còn sống củaDiệp thừa tướng, là người có thính lực đặc biệt thính nhạy trời sinh, là người mang trên vai gánh nặng của một trăm tám mươi bảy miệng người của Phủ  Thừa tướng. Duyên phận đã nối hay số mệnhtrêu ngươi, để cho nàng hôm ấy gặp được hắn – người có thể giúp nàng tiếp cận chân tướng của năm xưa. Lúc đầu tiếp cận hắn, dùng thính lực đặc biệt trợ giúp hắn, tất cả cũng chỉ là muốn thông qua hắn để tiếp cận kho hồ sơ lưu trữ của Hoàng thành ti để tìm kiếm đáp án cho thảm án diệt môn Diệp gia.


Hắn là Tuyên Thiệu – là công tử của Hoàng thành ti, là đại hồngnhân trước mặt hoàng thượng, và cũng là con trai duy nhất của Tuyên Văn Bỉnh – tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti – là nơi “vừa chịu trách nhiệm an nguy của hoàng đế, an toàn của hoàng cung, vừa giám thị quần thần thiên hạ.”. Hắn biết nàng cố ý tiếp cận mình là có mục đích riêng, nhưng lại không vạch trần nàng, lại từng bước từng bước vô ý để nàng đi vào con tim.


Cũng là câu chuyện về một nử tữ đáng thương yêu phải contrai của kẻ thù, là câu chuyện về một nam tử đáng thương yêu phải nữ tử đầu độc cha ruột mình.


Hắn biết nàng có nhiều điều che giấu, nhưng hắn tôn trọngnàng, tin tưởng nàng, dùng sự bao dung và tình yêu dệt thành lưới, chờ đợi ngày nàng sa lưới, ngày nàng có thể trải lòng cho hắn biết tất cả. Hắn chấp nhận đưa ra lời hứa “có bất kỳ phản đối cùng lực cản nào cũng không phải sợ, nàng ở bên cạnh ta, ta nhất định bảo vệ nàng chu toàn. Ta sẽ không giống như Phóng Ngưu Lang trong câu chuyện, không có sức phản kháng chút nào, mặc cho người ta tổn thương nàng.” Thứ hắn cần chỉ có một “Chỉ cần lòng của nàng ở cùng với ta.” Khi điều tra được thân thế thật của nàng, hắn cũng không hề đề phòng nàng, nghi ngại nàng, thứ hắn muốn chỉ là nàng cho hắn một ít thời gian và một cơ hội để hắn có thể làm sáng tỏ mọi việc, giải thích với nàng. Cuối cùng, điều hắn muốn, nàng cũng không cho được.


Nàng từng bước tiếp cận, dùng tình cảm làm công cụ nhưng lạichẳng ngờ rằng bản thân đã dần không còn kiểm soát được thứ công cụ ấy nữa. Nàng không phải gỗ đá, tình yêu của hắn, lòng thành của hắn, nàng đều thấy trong mắt, cất trong tim. Nhưng, sự thật rành rành, thì ra năm đó kêu người diệt toàn gia nàng không phải ai khác mà chính là cha của người nàng yêu nhất – Tuyên Văn Bỉnh. Nàng có thể làm thế nào đây? Buông bỏ thù hận, an lòng hiện tại? Nàng không làm được! Vậy thì tất cả cứ hóa tro tàn đi. Là nàng có lỗi với hắn.


Là câu chuyện cũ về một đôi nam nữ đáng thương yêu nhaunhưng lại dằn vặt nhau bởi thù hận rồi tự hủy hoại tình yêu của mình? Không không không, mô típ cũ nhưng lại không hề đi vào lối mòn, là câu chuyện về lòng bao dung và sự tha thứ, về sự lạc quan vào tương lai, về sức mạnh của tình yêu, tình thân. Cũng là câu chuyện về sự xoay vần của định mệnh, sự được – mất sau biến cố.


Nàng tự tay bỏ thuốc hạ độc cha hắn, là nàng phụ hắn, vậythì cứ để cái chết của nàng kết thúc mọi ân oán tình thù này đi. Nhưng, ông trời thương xót nàng, mở ra cho nàng một lối thoát, một hi vọng sống. Thì ra trong bụng nàng đã mang một tiểu sinh mệnh – là kết tinh cho của nàng và hắn. Hóa ra, chân tướng của sự việc năm xưa, cũng không đơn giản là thế. Kẻ thù giết cả nhà nàng hóa ra lại là trung thần lương tướng, cũng là ân nhân của cửu tộc Diệp gia nàng. Phu nhân của Tuyên Văn Bỉnh, mẫu thân của Tuyên Thiệu và cũng là người mẹ chồng vốn hết mực tin tưởng nàng, yêu thương nàng nhưng nàng lại làm bà thất vọng, tự tay đầu độc phu quân của bà. Vốn tưởng bà sẽ hận mình thấu xương, nhưng hóa ra, tình thân có thể bao dung tất thảy. Những việc đã làm, nàng không hối hận. Quá khứ đã qua, nàng sẽ không tự dằn vặt bản thân, dằn vặt hắn nữa. Nàng, chỉ là muốn vì tương lai mà bỏ ra tất cả sức lực để tất cả đều được hạnh phúc.


Hắn biết nàng là người hại cha mình nhưng lại vẫn không nỡnhẫn tâm với nàng, cũng không hề oán trách nàng. Hắn chấp nhận tha thứ nàng, bao dung nàng, mọi điều hắn làm cũng chỉ vì muốn nàng có nghị lực sống tiếp, không được từ bỏ đứa con của cả hai. Một mình hắn gánh cả gia đình, chống giữ Tuyên gia cũng không sao, chỉ cần nàng và con khỏe mạnh. Hắn của trước kia không quan tâm đến vinh hoa phú quý, quyền lực phù phiếm, nhưng hắn của hôm nay, sẵn sàng ẩn nhẫn, từng bước thâu tóm quyền lực, trở thành dưới một người mà trên vạn người, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ những người mà hắn muốn bảo vệ. “Trước đây bất quá là nghĩ người một nhà bình an hạnh phúc cùng với nhau là tốt rồi. Hôm nay ngay cả nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện, ngay cả người nhà cũng không che chở được, còn nhịn cái gì?”
------------------


Bỏ qua những mạch nước ngầm của cung đình tranh đấu, cuối cùng chỉ là câu chuyện về những người có tình lại về bên nhau. Gặp nhau, yêu nhau là duyên, nhưng để viết mối duyên, kéo dài thành phận, còn cần nhiều hơn tình yêu. Thật tốt, ta có thể gặp chàng - người nguyện vì ta mà bao dung tất cả. Thật tốt, ta có thể gặp nàng - người nguyện vì ta mà bỏ qua quá khứ. Thật may mắn, chúng ta gặp nhau. 

Lâu chủ vô tình - Nhất Độ Quân Hoa

$
0
0
Image
Nguồn review : Dạ Vũ 308
Tác phẩm : Lâu chủ vô tình
Tác giả : Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại : Cổ đại, ngược tâm, ngược thân, nữ cường, SE

~.~

Chàng là vị thiếu hiệp trượng nghĩa được người người trong giới Võ Lâm ngưỡng mộ.

Nàng là lâu chủ của Yến Lâu, nữ ma đầu giết người không ghê tay khiến kẻ gặp kẻ kinh.

Nếu không phải là duyên phận, chàng và nàng tuyệt đối không thể gặp gỡ nhau, hoặc nếu gặp gỡ thì cũng là hai kẻ đứng hai bên chiến tuyến, tuyệt đối không đi chung đường.

Nhưng đó lại là trò đùa của duyên phận. Dây tơ hồng lại vô tình mà hữu ý gắn kết hai người ở hai giới hắc đạo – bạch đạo đến với nhau. Họ gặp nhau, yêu nhau, hứa hẹn với nhau như một lẽ thường tình, nhưng tại sao lại không thể vô tư ở bên nhau đến cuối cuộc đời giống như những đôi trai gái khác?

Bởi vì ngay từ đầu, mối tình này đã định sẽ không thể có cái kết tốt đẹp.

Nàng có nhiều nam sủng,nhưng chưa từng động tình với một ai. Sống trong giết chóc đã lâu, nàng hình như đã sớm tê liệt cảm xúc. Mà ngày hôm đó, chàng xuất hiện trong bộ lam y sạch sẽ, kiếm dài đeo trên lưng cưỡi ngựa tốt phi tới, mang theo nhiệt huyết bừng bừng của người trẻ tuổi – cái mà nàng đã mất đi, chân thành nói với nàng rằng muốn giết ác tặc cứu người, nàng chợt nghĩ, hay là“yêu thử một lần xem sao”.

Sau lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Phi Nhan, hình ảnh nàng trong mắt chàng vẫn luôn là một Ngôn Ngôn cô nương trong sáng khiến người khác có cảm giác trìu mến trong lòng. Không biết tự bao giờ nàng đã chiếm hữu trái tim hắn, khiến một vị thiếu hiệp luôn giữ chừng mực như hắn cũng thấy tim loạn nhịp khi cùng nàng tiếp xúc gần gũi.

“Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?”

“Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời không xa không rời.”

Lời hứa ấy chứa đựng tấtcả tình cảm yêu thương cùng trân trọng của Tàng Ca. Đó là Ngôn Ngôn của chàng, là thê tử tương lai của chàng.

Nàng xuất hiện với cây kiếm trong tay và giọng nói đầy sát khí đứng trước mặt mọi người, khi hai người chạm mặt nhau, nàng thở dài nghĩ : “Cuối cùng…vẫn phải đối mặt”. Còn chàng không thể tin, giai nhân thánh khiết như tiên nữ mà chàng ôm trong lòng lại là lâu chủ Lãnh Phi Nhan.

Nàng ra sức dính lấy chàng mặc cho chàng ghét bỏ xa lánh, có lẽ chính nàng cũng không biết được rằng, nàng rất sợ Tàng Ca sẽ rời xa nàng.

Nhưng Tàng Ca là người thế nào? Chàng vốn dĩ là một vị đại hiệp hành nghĩa trên giang hồ, luôn phân rõ phải trái trắng đen, loại người chàng ghét nhất chính là nàng. Chàng thà ở trong ngục tù ẩm ướt cũng không muốn ngủ trên giường cùng nàng, thà chịu sự nhục nhã và hành hạ dã man cũng không muốn cùng nàng nói một lời mềm mỏng.

Kì thực, con người Lãnh Phi Nhan dù vô tình ác độc nhưng cũng có những điểm tính cách mà mình rất thích.

Không ai có thể bênh vực cho sự tàn độc của Lãnh Phi Nhan, ngay từ đầu nàng đã xuất hiện với tư cách là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện, mục đích và những việc nàng làm đều thực sự xấu xa, hơn nữa xấu xa một cách không che đậy. Nhưng những kẻ tự xưng là chính đạo ngoài kia, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại âm thầm làm những việc còn xấu xa hơn cả tà ma ngoại đạo kia, có gì tốt đẹp hơn nàng?

Nếu như xét trên một góc độ khác, Lãnh Phi Nhan không hoàn toàn vô tình, bởi nàng yêu Tàng Ca. Hay có thể hiểu, trước khi là một con ác quỷ uống no máu thiên hạ, nàng vẫn là một cô gái đơn thuần, cất giấu trong tim mình những góc khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra. Người con gái này có thói quen rất xấu của kẻ bạo vương, thích bạo ngược hành hạ “con mồi” của mình. Vậy nên khi không chiếm được nam nhân nàng yêu, nàng ra sức làm đủ mọi trò để chiếm đoạt, thậm chí là hành hạ thân thể, làm nhục nhân phẩm chàng. Đọc đến những trang viết về sự đối xử của Lãnh Phi Nhan đối với Tàng Ca, mình thực sự rất tức giận. Thế nhưng đừng vội cho rằng lúc này nàng rất mạnh mẽ, thực chất nàng đã mất đi lý trí, bởi lẽ, không một ai có thể tỉnh táo mà nhìn chính người mình yêu thương bị chà đạp như vậy.

Một người trên vạn người như nàng, lại có thể vì yêu một người không nên yêu mà mất đi lý trí!

Một người truy một người chạy, một người cố gần một người cố xa… Cứ như thế, lòng Lãnh Phi Nhan dần nguội lạnh. Nàng không còn để ý đến hắn nữa, chuyển sang sủng ái nữ nhân. Nàng từng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau, cho dù là Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.”

Lãnh Phi Nhan, nàng vìsao phải làm như vậy, phải cố gượng ép hành hạ bản thân mình như vậy? Vì đã dốc hết tấm lòng để yêu một người nhưng không được đền đáp nên nàng tức giận hành hạ chàng, cũng hành hạ cả chính mình sao?

Nói muốn dứt tình,nhưng một khi rễ tình đã ăn sâu vào trái tim thì ai có thể thu lại được? Lãnh Phi Nhan không làm được, Tàng Ca lại càng không làm được. Lãnh Phi Nhan luôn biết bản thân cần gì, nếu có thể sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thoái ẩn giang hồ để sống một cuộc sống đơn bạc bên người nàng yêu. Nhưng Tàng Ca lại khác, chàng là một chính nhân quân tử, thẳng thắn, thật thà và có phần cố chấp. Chàng mang trong mình quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm và tự buộc mình vào quá nhiều ranh giới không cho phép mình vượt qua. Chàng chưa bao giờ thực sự sống vì mình và sống vì trái tim mình. Biết mình yêu nàng nên không thể hận nàng, mà dù có hận nàng cũng không thể nhẫn tâm xuống tay giết nàng, chàng chọn cho mình một ngã rẽ riêng: tránh xa thế tục hồng trần, quy y nơi cửa phật.

Thế nhưng duyên phận khó nói. Thật không ngờ sau từng ấy năm xa cách, một người thanh tâm quả dục chốn thiêng, một người thân xác chìm nổi trong mưa máu lại vẫn có cơ hội ngồi đối diện nhau, cùng nhâm nhi tách trà! Dù là chàng đang ngồi thiền, đọc kinh hay gõ mõ, nàng vẫn ở bên cạnh ngắm chàng, đôi lúc còn ôm lấy chàng. Ban đầu chàng cự tuyệt nhưng lâu dần cũng thành quen, không đẩy nàng ra nữa, chỉ có điều từ đầu tới cuối mắt đều không mở, tựa như trái tim hồng trần đã thực sự nguội lạnh.

Mình vẫn luôn mong kết thúc sẽ dừng tại đây để có thể lưu giữ lại trong lòng một chút dư vị ấm áp mà cuốn truyện mang lại sau bao hồi ngược tâm đau khổ. Tàng Ca vẫn sẽ là Thích Thiện đại sư hàng ngày tụng kinh gõ mõ, còn Lãnh Phi Nhan vẫn sẽ tiếp tục sống trong mối tình cố chấp đối với chàng, bởi việc nàng mong muốn đó là chàng còn sống trên đời này, dù là người xuất gia đi nữa.

Nhưng không, kết như vậykhông phải là phong cách của Nhất Độ Quân Hoa. Nhất Độ Quân Hoa luôn xây dựng một câu chuyện tình ngang trái với nhiều điều bất đắc dĩ, và luôn hướng đến một cái kết day dứt gây ám ảnh người đọc. Kết truyện, Lãnh Phi Nhan chết. Một đời kiêu ngạo làm nhiều chuyện hoang đường của nàng đã kết thúc một cách cô đơn và tịch mịch như vậy. Một thân áo trắng lẻ loi ngã gục trước cửa Phật môn, đôi mắt trĩu dần nhìn theo bóng áo cà sa khuất dần sau cánh cửa, từ nay âm dương cách biệt. Bên tai nàng bỗng văng vẳng câu nói: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…”

Đó là cái kết của kẻ đi, vậy còn kẻ ở? Sau khi từ biệt nàng, chàng không đành lòng quay trở lại, thấy bóng áo trắng nằm lặng im trên đất. Nàng chết? Nữ ma đầu tàn độc nhất thế gian đã chết? Chàng vui quá, không biết uống trà gì để mừng. Chàng cười, cười rất thoải mái, đầu óc hỗn loạn từng bước đi về phía nàng.

“Lãnh Phi Nhan, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, chết hay lắm…”

“Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?”

Chàng vùi mặt vào thân xác lạnh lẽo của nàng, không nói, nhưng tất cả đều biết, chàng đang khóc.

Đã không còn yêu cớ sao phải khóc? Đã lạnh lùng dứt tình hà cớ chi phải tuôn lệ trần? Tàng Ca, ngươi thôi tự lừa mình dối người đi được rồi! Đến lúc này, ôm xác giai nhân năm xưa vào lòng, chàng mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau lòng, vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn khao khát không muốn xa rời. Nếu biết đây là lần cuối cùng gặp nàng, làm sao chàng nỡ lạnh lùng nói một câu “A di đà phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng” với nàng như thế!

Run run hôn lên mắt nàng, trong đầu chàng chỉ còn văng vẳng lời thề năm xưa: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…”

Là duyên phận phụ đôi ta…

Là ta phụ nàng…
Viewing all 42 articles
Browse latest View live